Do các bài viết của chúng ta đă khá nhiều,các bạn vào cũng đă thấy rối,v́ vậy việc theo dơi bài không thuận tiện.V́ vậy,tôi đă di chuyển khá nhiều topic ko có phản hồi,các topic đă lâu ko có phản hồi...vào thùng rác,các bạn muốn t́m lại bài cũ ḿnh đang theo dơi có thể t́m ở đó!
Trong phần văn hoá này, nếu có thêm chuyên đề thơ, b́nh thơ, làm thơ sẽ thú vị đấy chứ. Sao lại không quan tâm nhỉ? Nhất là nhứng bài thơ nói về quê hương (của từng vùng/miển/tỉnh) th́ rất bổ ích cho công tác hướng dẫn thuyết minh sau này. Kể cả các bài hát, chúng ta cũng nên đăng tải. (Quê hương là chùm khế ngọt mà, nhưng trèo lên tới ngọn lại thấy quả khế chua!). Ngoài ra, qua những bài viết này, chúng ta chẳng phải hiểu nhau thêm sao. Ngài admin nhớ quản lư những trang trong Chuyên đề Văn hoá này cho cẩn thận nhé. Vị nào lăng xăng, mời đi uống trà đá nới khác và tự túc kinh phí!`
haaaaaaaaaaa.
Nói vậy thôi, chứ khi đă vào trang này th́ phải nghiêm túc chư!? Nếu không th́ ... văn hoá sao được?
Tôi cũng không nhớ chính xác là nhà thơ cùng họ với ông vua Chiêm Thành Chế Bồng Nga này đă làm bài thơ này khi nào. Nhưng theo tôi, có lẽ nó được làm sau cách mạng tháng tám. V́ trước đó, ông thuộc ḍng thơ lăng mạn "thoát ly". Chính ông đă muốn "t́m đến một chân trời xa lạ, một v́ sao trơ trọi cuối trời xa. Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh: bao ưu phiền sầu muội với buồn lo". Giờ đây, thơ ông tràn đây niềm vui hiện thực. Bài Tiếng hát con tàu có những câu thơ bất hủ: Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn. Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét..."
Không khỏi bâng khuâng khi đọc những câu thơ này. Nó gợi tôi nhớ những chiều nắng nhạt, không phải mẹ tôi, mà nội tôi lom khom trong bếp, mái nhà bếp toả khói lam chiều. Thằng em út nhà tôi lớn tiếng reo vui khi tôi về (Dù cách nhà khoảng 50 km, nhưng tôi cúng "lười về"). Ôi sao mà nhớ.Cây khế chua (chứ không phải khế ngọt - vừa mới ra trái được một hai mùa) nhà tôi đă bao lần ra quả, bị chặt đi rồi như không muốn "hy sinh vô ích" lại tái sinh và cho trái chín đầy cành. Canh bà rồi đôi khi là mẹ tôi nấu cá với khế thật ngon biết bao. Và đó là món mà tôi thích nhất mỗi lần về thăm nhà.
Đoạn thơ của Chế Lan Viên lắng vào bên trong, nó gợi ta bao nhiêu nỗi niềm cổ tích. Nó nói cái tâm t́nh mà ta không thể nói ra. Nó mang nỗi bâng khuâng không thể nào tả được.
"Tích tắc tích tắc, hăy nhớ tới cái hữu hạn, cái chóng qua của một kiếp người. Hăy mơ mộng trong cái hữu hạn ấy. Với cái trôi đi vĩnh viễn của vũ trụ th́ ḿnh có là cái ǵ đâu, đừng cho là cái ǵ mà khổ. Nhưng ta cũng là một cái ǵ đó dầu nhỏ bé trong cái ḍng lưu chuyển trung" (KL)
Toi khoai nhat cai cau"khom lua bo tre", no cu mung lung dua toi ve tuoi au tho cua minh, cai thoi "chan trau, cat co ay ma." "Que huong moi nguoi chi mot" phai khong ong? Toi thi toi van thich cai canh duoc ve que moi thang, vao trang trai ma nghe tieng chim hot, qua nhung canh dong dang tro bong, dan em nho nho di chan trau, leo doi, tam ho Dong Mo. Tuoi tho nhu mot giac nhu trua, nho lai cu thay thoang buon nhung day noi nho nhung.
Ca loi me ru nua. Toi thi toi khong the nho noi mot loi ru cua me nao cho toi. Nhung toi van nho thoang thoang nhung loi ru cua ba danh ru thang ut nha toi ngu.
"Que huong hai chu than thuong''. Toi cu thay cai gi do no man chat va hon the nua trong long moi khi nghi ve que huong vi ngoanh lai chot thay minh da di qua 1/4 cuoc doi ma chua lam noi mot viec gi lon lao.
có bài thơ em thấy hay hay , post vào đay đẻ anh em cùng đọc
CHẲNG THỂ NÀO ANH LẠI GIẤU ĐƯỢC EM
Chẳng thể nào anh lại giấu được em Em hiểu cả qua ánh mắt anh nh́n người con gái ấy Một chút đam mê,một chút thôi nhưng bỗng cháy Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên Nhưng sao tia chớp trời chẳng c̣n b́nh lặng Băo tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững Khi anh thẩn thờ ngay cả lúc có em
Chẳng có ǵ để mà em ghen Em biết thế v́ anh vẫn luôn đúng hẹn Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến Nhưng trong sâu thẳm ḷng ḿnh em biết đă mất anh
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh Gió rất nhẹ,nắng vàng con đường nhỏ Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần ḿnh gặp gỡ Ngay cả là ngày ḿnh sẽ nói xa nhau
Em sẽ buồn nhưng không giận anh đâu Em sẽ khóc mà không hề hờn trách Sẽ tự quay đi tự lau nước mắt Như em sẽ làm cho những ngày sau
Em thà một lần thực sự đớn đau Một lần khóc nhưng một lần hạnh phúc Bởi em biết anh đă một lần thành thật Đă một lần anh đă v́ em
Em đă buông tay hạnh phúc đă vỡ tan Nhưng em biết nó đă từng hoàn hảo Bởi em không thể nâng niu ǵn giữ Một cái ǵ đă rạn nứt từ lâu.
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm Khi tỉnh dậy anh đă chia tay với người con gái ấy Giá được anh hẹn ḥ dù phải chờ lâu đến mấy Em sẽ chờ như thế một t́nh yêu Em sẽ chờ như ḥn đá biết xanh rêu Của bến sông xa,mùa cạn nước Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước Sắc cầu vồng chấp chới phía trời xa Em sẽ chờ anh như lúa đợi sấm tháng ba Như vạt cải vội đơm hoa,đợi ngày chia cánh bướm Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau Em ở hiền...chứ có ác chi đâu Mà trời lại xui anh bắt đầu t́nh yêu với...người con gái khác Có phải rượu đâu mà chờ rượu nhạt Có phải miếng trầu,đợi trầu giập mới cay Dẫu chẳng được hẹn ḥ em cứ đợi cứ say Ngâu có xa nhau ngâu có ngày gặp lại Kim-Kiều lỡ xa nhau chẳng thể là măi măi Em sẽ chờ dẫu chỉ là huyền thoaị một t́nh yêu.
Anh Thang ui! cam on anh Thang da co loi` voi em nhung ma thuc su thi "binh loan" tho kho lam, ko de dau. Em cung ko yeu tho lam, ghet la dang khac nhung ep phai hoc nen moi thuoc nhieu tho thui. hiiihiih, em thay anh Thang co kha nang viet that day, bai phuc wa', bao nhieu la bao nhieu topic, hihihih, anh hay co phat huy nhe. Khi nao co tho em se post len web lop minh doc cho zui.
Ha ha, cảm ơn em Hoa Hồng xinh xinh. ANh đâu có tài cán ǵ. Chỉ ngồi trên máy không biết viết ǵ th́ cứ "tản mạn" cho vui thôi. Nhưng phải nói rằng anh hơi thích thơ. Chỉ tội không làm được thơ mà thôi. Buồn qua! Nhiều khi muốn viết một bài thật hay để tặng người thương, nhưng mà ngồi cả ngày cũng chỉ viết được con số không!
Ha ha, có thêm một thành viên trong này rôi! Vui qua!(n không hoá buồn đâu)
Cô "Trâm Anh" này nhiệt huyết thật. Nh́n th́ như "cai tù" mà có tâm hồn thi ca ra phết. Hai bài mới post đọc cũng không tệ chút nào. lại c̣n tôn trọng bản quyền là khác nữa. Trích dẫn thật đầy đủ tên tác giả.
Bài thơ này đă được phổ nhạc thành ca khúc "Một thời đă xa" do ca sĩ Phương Thanh thể hiện.
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em V́ trái tim anh có thừa người khác Những bản t́nh ca ở bên em anh hát Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau em
Em biết rằng rồi anh sẽ quên Cái ǵ thoáng qua mấy ai c̣n giữ lại Cho dù với em đó sẽ là măi măi Anh bận ḷng chi với một kẻ qua đường
Đừng dằn vặt ḿnh v́ đă lỡ nói yêu thương Ai cũng có những phút yếu ḷng như thế Em chẳng trách đâu v́ t́nh yêu có thể Đến trong nhau bằng những phút dối lừa
Thời gian trước người khen ta ngoan lắm Hiền, chân thành, yếu đuối tựa đóa hồng Ta với người yêu thương sâu lắng Giữ trong tim những tha thiết, nhớ mong
Rồi người đi, hứa một ngày đoàn tụ Ta lẽ loi, chờ đợi đến héo ṃn Nỗi khắc khoải thấm nhuần theo năm tháng Mà từng đêm ta ôm ấp sắt son
Ta lại gặp người trong hoàn cảnh mới Tay quàng tay, mắt trong mắt...đẹp đôi Chỉ riêng ta bên bờ vực sám hối Muốn thôi yêu th́ đă lỡ làng rồi
Bên cạnh ta, đứa con đang lí nhí Mẹ...mẹ ơi, con nh́n thấy cha rồi Sao không phải là chúng ta...mẹ nhỉ? Ta nghe buồn, hận...cắn chặt môi
Ân t́nh cũ người đă đem rao bán Chỉ riêng ta ôm nổi hận ngút ngàn Làm con chim đau thương...lẻ bạn Khóa chặt cửa ḷng, cuộc đời mới, sang trang
Hai mươi năm sau cuộc đời rong ruỗi Bụi thời gian dần xóa những nỗi đau Ta nhắm mắt mới hiểu ḷng thượng đế Đă để ta yêu sâu sắc đến hận sầu
Cảm ơn đời cho ta một người- để hận Để yêu thương lận đận tận kiếp sau.....
Có một lần vô t́nh ta nh́n vào mắt em Ta thấy h́nh bóng ta in trong đó Và từ đấy ánh mắt ta không t́nh cờ được nữa Để phố chiều nhuộm tím những đa mang
Những lần t́nh cờ cứ thế trôi đi Rồi trái tim ta không yên b́nh được nữa Mà rực lên cả một rừng hoa đỏ Cháy vào đêm nỗi nhớ đến cồn cào
Ta bắt đầu khám phá những v́ sao (?) Tập làm thơ t́nh và bắt đầu những ḍng nhật kư Từ những chuyện t́nh cờ ta đă là thi sĩ Của riêng em, nỗi đau nhỏ dịu dàng
Chẳng vô t́nh th́ những chuyện đa mang Để ta biết buồn, biết đắng cay, biết nông sâu đời, bụi Những giọt đời chát mặn cứ t́nh cờ rơi măi Để chắt chiu từng hạt yêu thương
Từ những chyện t́nh cờ ta đă yêu em Từ những chuyện vô t́nh ta mang thân vào mưa ngàn chớp bể Nhưng trong thâm tâm, ta không hề hối hận V́ đă được yêu đến ghét, những chuyện t́nh cờ.
Em là ai, cô gái hay nàng tiên? Em có tuổi hay không có tuổi? Với thằng Vơ Ṭng là lần đầu hay lần cuối Em thích thổi kèn hay bị dụ em ơi?
Khổ thân em mới chập chững vào đời Đă bị cả nhân gian kia đầy đoạ. Nước mắt nào tuôn trong đêm lă chă Tay kiểm tiền mà nghe dạ bâng khuâng Trời xanh ghen đầy đoạ kiếp phong trần Lúc người ngủ em phải đi làm việc
Giọt buồn nào vương đầy lên mắt biếc Tiễn Phan An đi Tống Ngọc đă alô Xót thương thay cho phận liễu Thanh Bồ Định gieo xuống sông Sài g̣n cho lăng mạng Nỗi tủi hờn đong đầy theo ngày tháng Rồi chất chồng trong tài khoản Việt Com Bank Muốn chết ư? Em yên phận đă đành C̣n cha mẹ ai thay em dưỡng dục Sông Sài g̣n một ḍng bao nhiêu khúc Văi luật sư xót cảnh đoái thương em. Chết làm chi cho phí tấm thân mềm Để chị kiện, may ra thêm chút vốn Em cứ vui, cứ yêu đời hơn hớn Giả khổ đau lừa nhân thế em ơi Thằng Ṭng kia rồi nó sẽ toi đời Em lại mới như chưa biết ǵ kèn sáo
Sẵn chùa đây em tu cho sắc sảo Luyện Kama tụng Tố nữ chân kinh Và trong đêm vang vọng tiếng chày ḱnh Em giă măi, như sóc Bom Bo hồi trước
Trần thị Phố thương hoa trôi ḍng nước Mới đưa em vào hàng ngũ Call- girl Đời bất công ta phải biết căm hờn Lấy tiền chúng, để tái phân chia thu nhập Làm cách mạng đừng sợ đau sợ vấp Quần chúng bảo kê rồi em cứ việc xông pha Đem yêu thương cho tới khắp vạn nhà Thổi măi khúc quân hành v́ tươi sáng
Nhưng thương thay đời như men chuếnh choáng Họ bắt em rồi, báo vừa viết sáng nay Chỉ tại con kia, ôi con Phố mặt dày Quên tiết khí, khai em ra ḥng giảm tội T́nh đồng chí nó vứt đi không hối Để thân em lại sa chốn cùm gông
Cố lên hỡi trái tim hồng Phục xong Nhân Phẩm, lấy chồng cho ngon Anh nghe trong tiếng nước non Tên em măi măi vẫn c̣n lưu danh.
Em chẳng biết t́nh yêu đến từ đâu Cũng chẳng biết từ khi nào con tim ḿnh thổn thức Anh chợt đến thỏa ḷng em khao khát Yêu và được yêu (!)
Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng? Biết rằng nếu yêu anh Biển đời em dậy sóng Con thuyền t́nh yêu liệu có cập bến bờ...
Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lư trí Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ Con đường nào em đến được với anh?
Khi chia tay, anh nói anh là người yêu em nhất, Hơn tất cả xưa nay, và mai sau cũng chẳng có bao giờ. Anh yêu em như yêu gió, yêu mây, yêu trời, yêu đất, Như yêu ruộng đồng, yêu nhạc, yêu thơ … Nửa đời rồi em vẫn cứ mộng mơ, Nên rất chi hài lòng với lời yêu như thế. Em cũng yêu anh như sông, như bể, Như ánh mặt trời như thể vầng trăng, Đôi ta yêu nhau trời đất chẳng sánh bằng, Như cái bát em ăn, như cái chiếu em nằm, Không thể ví như tình yêu trên mây, trên gió. Trái tim em như căn phòng bỏ ngỏ, Chẳng có cửa em vào, chẳng có ngõ em ra. Giá được yêu anh, không một phút rời xa, Và chẳng bao giờ run sợ … Như thể chiếc bình thuỷ tinh dễ vỡ, Hãy trao em tình yêu với tất cả nỗi tự hào, Ta sống giữa cuộc đời đâu phải giấc chiêm bao, Mà thoắt ẩn hay là thoắt hiện, Như nàng tiên ốc nửa mình dưới biển, Nửa trần gian say đắm với nhân tình. Nếu yêu nhau sao chẳng sống hết mình? Ngày đã xa, đêm rồi, xin chớ lạc, Ta hãy trao nhau nỗi niềm khao khát, Và cả những giờ phút biếng nhác ở bên nhau. Ta cứ ngỡ yêu nhiều, nhưng nào có yêu đâu, Bởi còn lại phía sau tất cả, Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá, Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông, Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG, Ta đừng hứa trao cho nhau, cả trời, cả đất … Hãy trao nhau chính trái tim mình chân thật, Với con người và cuộc sống của ta thôi …
Làm sao nói được với anh Rằng trái tim ḿnh không cũ Mối t́nh đầu chảy qua – êm đềm như cơn lũ Những sỏi cằn găm lại dưới chân đi
Nếu anh hiểu rằng khi mùa mưa qua Nắng hong khô lá cành đă ướt Gió lội ngược về miền kư ức Mắt quá khứ bạc màu Tóc quá khứ mê say Môi quá khứ mềm như anh nắm tay
Là sao nói được với anh Rằng trái tim ḿnh không cũ Em có quyền yêu – em có quyền tha thứ Những đam mê đă nhóm lửa một thời.
THƠ T̀NH MÙA THU (Cát Lệ) Có một ngôi nhà cuối lối rẽ thời gian Một lần trong đời ḿnh hẹn nhau đă đến Giờ c̣n không dấu chân kỷ niệm Khi đường xưa mùa lại tiếp mùa
Ai bảo sang thu hoa cúc b́nh yên Cành hoa mỏng ẩn bao điều day dứt Màu hoa kiên tâm sau bao nhiêu c̣n mất Tôi biết rồi ḿnh không thể thờ ơ
Sao anh đến làm ǵ cho năm tháng băo dông Ước mơ rụt rè đă một lần nhóm lửa Chút đa mang hóa nẻo về tan vỡ Cho em biết nỗi buồn trước những ngă ba
Với mùa thu câu thơ có thể tái sinh Trăng sáng lại những hẹn thề hư ảo Mắt biển biếc xanh sau những dông băo Kỷ niệm sẽ khôi nguyên khi khép lại riêng ḿnh
Chỉ tiếc những điều không kịp nói cùng anh Câu thơ không chỉ ngân qua điêp trùng vách núi Đành gửi lại mùa thu - Những điều chưa kịp nói Khi anh xa – Anh đă quá xa rồi…….
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới: Nước bao vây cách biển nửa ngày sông Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá Chiếc thuyền nhẹ băng như con tuấn mă Phăng mái chèo vội vă vượt trường giang Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng Rướn thân trắng bao la thâu góp gió ... Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ Khắp dân làng tấp nập đón ghe về. Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe.
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng, Cả thân h́nh nồng thở vị xa xăm! Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm Nghe chất muối thấm dần trong chất vỏ.
Nay xa cách ḷng tôi luôn tưởng nhớ Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi, Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi Tôi thấy nhớ cài mùi nồng mặn quá.
Anh như bốn phía mưa rơi Em bỗng đến và cuộc đời hửng nắng Giữa hai ta c̣n muôn ngàn im lặng Anh vẫn nghe xao động bao lời
Tưởng con sông đến khúc trôi êm Mùa hạ hết và màu thu sắp đến Anh lại thấy ḷng ḿnh xao xuyến Bởi một cái nh́n xa thẳm của em.
Em biết không? Giữa anh và em Không nói được nhiều hơn là nói được Như khi chúng ta nh́n ḍng nước Giữa thuyền và bến, giữa bến và thuyền
Ngày mai kia trong biến động liên hồi Anh không thể giữ cả những ǵ yêu quí nhất Nhưng t́nh anh đối với em không thể mất Như bao t́nh yêu chân thật trên đời .
Em đến với anh như tia nắng ấm Giữa những ngày mây phủ bốn phương trời Cơn gió lạnh mỗi giờ mỗi thấm Nắng lên đi đẹp quá nắng ơi! Em đến với anh như cơn gió mát Cho một người ở giữa quăng đường xa Chân đă mỏi mà cổ th́ đói khát Cơn gió về như nước xối chan hoà
Em đến với anh thêm nguồn an ủi Đau khổ thế nào vẫn giữ tấm ḷng thơ Đêm sắp hết và b́nh minh đang đến Hạnh phúc không xa hăy đợi chờ
Em đến với anh c̣n rung cảm hay không Khi quanh ta toàn những người thiết thực Thấy bó rau xanh không thấy đoá hoa hồng
Con vịt trong chuyện An-đéc-xen găy cánh Trở thành thiên nga bay khắp trời xanh Anh ra khỏi nỗi buồn tật bệnh Chào đón mùa xuân - Em đến với anh.